Những ngày đầu tiên đi học luôn đong đầy cảm xúc, tình cảm vì đó là cột mốc đánh dấu cho một hành trình vạn dặm mới. Trong những năm qua, sau tuần: “Sinh hoạt chính trị đầu khóa”, học sinh – sinh viên khóa mới sẽ chính thức học thời khóa biểu chính khóa. Những tuần học đầu tiên đã thực sự trở thành những ngày hội vui lớn để tân sinh viên HHT gặp gỡ cùng nhau tại trường, tại lớp. Ở đó, đã có những cái ôm siết chặt và cũng đã có cả những nụ cười không ngớt, những câu chuyện rôm rả, lời hẹn những mùa sau…
Trước thềm Khai giảng năm học mới (2023 – 2024) – một năm học đánh dấu bước ngoặt lớn của trường Cao đẳng Công nghệ cao Hà Nội khi nhà trường thực hiện Quyết định số 1267/QĐ – LĐTBXH ngày 15/12/2022 của Bộ trưởng Bộ Lao động Thương binh và Xã hội về việc sáp nhập trường Cao đẳng Công nghệ & Môi trường Hà Nội vào trường Cao đẳng nghề Công nghệ cao Hà Nội và đổi tên thành trường Cao đẳng Công nghệ cao Hà Nội; hãy cùng https://hht.edu.vn ghi lại một số cảm xúc, suy nghĩ của tân sinh viên K14 sau thời gian ngắn chính thức trở thành thành viên của: “Ngôi nhà chung – HHT”:
Tôi vẫn còn nhớ như in ngày tôi lên Hà Nội nhập học là ngày 10/8. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy trường Nhân Văn. Ngôi trường khá rộng rãi với nhiều khu nhà học, những chiếc ghế đá trong trường luôn đầy sinh viên ngồi học bài hay trò chuyện. Một cảm giác rất gần gũi yên bình dâng lên trong lòng tôi. Sau những cảm xúc ban đầu đó tôi được học về truyền thống lịch sử của trường. Và tôi thật sự thấy yên tâm với lựa chọn ban đầu của mình. Nhân Văn là một trường đại học hàng đầu đào tạo về khoa học xã hội, nơi đây có bề dày lịch sử với những giảng viên gạo cội và những sinh viên vô cùng xuất sắc. Học về truyền thống của trường khiến tôi rất tự hào vì được là một thành viên của Nhân Văn nói riêng và là một thành viên của ĐH Quốc gia Hà Nội nói chung. Và thế là kì học đầu tiên bắt đầu, cuộc sống sinh viên đầy những điều mới mẻ cũng thật sự bắt đầu trong tôi!
Khi còn là học sinh tôi luôn sống trong vòng tay bao bọc của bố mẹ, khi đi học đại học cũng là lần đầu tôi sống xa nhà. Cuộc sống tự lập chưa bao giờ là điều dễ dàng. Lúc đầu, nơi ở mới, môi trường học tập mới ít nhiều cũng khiến tôi buồn, e ngại và không dễ dàng mở lòng hòa nhập. Thế nhưng dần dần mọi thứ cũng đi vào quỹ đạo của nó. Tôi nhận khoa, nhận lớp, học tập cùng những người bạn hoàn toàn mới. Ban đầu tôi cũng có chút bỡ ngỡ nhưng may mắn thay thầy chủ nhiệm của K59 Báo chí – thầy Phan Kiền – là một người vui tính, thoải mái và dễ gần. Thầy giúp chúng tôi phá vỡ những e ngại ban đầu, bắt đầu làm quen với nhau. Các bạn cùng lớp đến từ rất nhiều nơi khác nhau nhưng điểm chung là đều rất hiền và dễ gần. Chúng tôi bắt đầu tìm những vị trí ổn định trong lớp rồi làm quen xung quanh. “Chào cậu, cậu tên là gì?”, “Cậu đến từ đâu vậy?”,… những câu chào hỏi như thế bắt đầu đem những con người từ những nơi khác nhau lại gần với nhau hơn. Thật ra trước khi vào đại học tôi nghĩ rằng ở ĐH tìm bạn để gắn bó thật lâu chắc sẽ khó lắm vì chúng tôi đều đã có những người bạn đủ gắn bó hơn ở thời gian trước đó. Ấy vậy mà suy nghĩ ấy của tôi dần lung lay khi bước vào tập thể K59BC và đặc biệt là khi chơi với đám “chị em tiểu quỷ”. Chúng tôi rõ ràng là những người xa lạ, mỗi người đến từ một nơi khác nhau, vậy mà vì ngồi chung mà lâu dần cũng trở nên gắn bó và thân thiết đến lạ. Cái cảm giác đến lớp luôn có sẵn một nhóm bạn đang chờ đợi, rồi gọi tên í ới, rồi ăn uống, cười nói thật sự rất vui vẻ và gần gũi. Chính tập thể ấy, chính nhóm bạn đặc biệt đó khiến tôi yêu Nhân Văn hơn, thấy Nhân Văn thêm gần gũi và thú vị hơn!
Những năm tháng sinh viên của tôi mới chỉ bắt đầu thôi và tôi biết vẫn còn nhiều điều đang chờ đợi mình ở phía trước. Nhưng ít nhất cho đến bây giờ nếu bất cứ ai hỏi tôi rằng ngày đó vượt qua tất cả rào cản và khó khăn để thi Nhân Văn tôi có hối hận không thì câu trả lời vẫn luôn là “Không”. Tôi tự hào vì mình đã dám chọn theo đuổi con đường mà tôi yêu thích, thuyết phục được bố mẹ ủng hộ con đường của mình. Tôi tự hào vì mình đã cố gắng hết sức và luôn cố gắng đi trên con đường mình đã chọn dù tôi biết nhiều lúc con đường ấy rất khó khăn, đến nỗi cũng đã từng khiến tôi thoáng mệt mỏi. Tôi thấy mình thật sự may mắn khi được đào tạo trong mộ ngôi trường có truyền thống, học tập trong môi trường thân thiện nhưng cũng không kém phần nghiêm túc. Những giờ học bổ ích, những kì thi “Học thật thi thật” căng thẳng, nghiêm túc, những người bạn đáng yêu và cả những hoạt động đoàn thể khác chắc chắn sẽ luôn là những kỉ niệm đẹp trong đời sinh viên của tôi. Nhân Văn trong tôi là một đại gia đình lớn với những thử thách và cơ hội, với những người thầy, người bạn gần gũi, là nơi mà hàng nghìn sinh viên đã đang và sẽ học tập tại nơi này luôn yêu thương và nhớ về. Nhân Văn trong tôi là một cuốn sách mới và tôi sẽ cố gắng viết những điều thật đẹp của đời sinh viên lên những trang sách đó!
Một lần nữa tôi chỉ muốn nói lên thật lớn, thật tự hào rằng: “TÔI LÀ SINH VIÊN NHÂN VĂN” !